Kết quả tìm kiếm cho "mẹ nấu năm xưa"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 349
Một bữa cơm giản dị nhưng chan chứa tình đất, tình người vừa diễn ra tại Hội quán lúa mùa Tư Việt, xã Châu Thành (tỉnh An Giang). Ở đó, hạt gạo, con cá, mớ rau… vốn quen thuộc trong đời sống nông dân, qua bàn tay chế biến của đầu bếp Thạch Thiên đã trở thành những món ăn độc đáo, trọn vẹn thông điệp: “Sạch từ ruộng đồng đến bàn ăn”.
Từ mùa Thu độc lập đến mùa thu gieo khát vọng vươn mình, đất nước đã đi qua hành trình 80 năm. Cảm thức mùa thu ùa về, cho ta phơi phới niềm tin...
Nhiều người chọn trải nghiệm du lịch sinh thái, du lịch miệt vườn không chỉ bởi không khí trong lành, gần gũi với thiên nhiên mà ở đó còn có những ký ức đẹp, mang đặc trưng của văn hóa vùng, miền. Bên cạnh môi trường sống, kỷ vật, nét đẹp của con người thì món ăn cũng góp phần kể nên câu chuyện hấp dẫn níu chân du khách.
Mùa nước nổi, từ thượng nguồn sông Mekong, con nước đổ về mang theo phù sa, nước ngập cánh đồng, tạo nên bức tranh đặc trưng cho vùng châu thổ. Đối với ngư dân mùa nước nổi, đây còn là mùa của sản vật dồi dào, phong phú.
(AGO) - Giữa nhịp sống phố biển Rạch Giá, những chiếc bánh khọt vàng ươm, giòn rụm, thơm lừng mùi gạo mới và tôm đồng vẫn khiến bao người xao xuyến. Mộc mạc mà đậm đà, món bánh dân dã ấy như gửi gắm tình quê, níu bước thực khách gần xa mỗi khi ghé về đất biển An Giang.
Dưới chân ngọn núi Phnom Pi, ấp Phnom Pi, xã Tri Tôn từng có làng nghề làm gốm trên 100 năm tuổi của đồng bào Khmer. Theo thời gian, làng nghề này cũng dần mai một nhưng vẫn có những người gắn bó với nghề truyền thống, như lưu giữ tình đất, tình người.
Hơn 30 năm trước, xóm lò đất Đầu Doi, xã Hòn Đất từng tấp nập ghe thương lái. Giờ nơi đây không còn sầm uất như xưa, nhưng trong cái lặng lẽ ấy, người thợ Lâm Bảo Sơn vẫn miệt mài giữ lửa cho lò đất, như cách anh gìn giữ một phần hồn cốt cha ông.
Có những buổi chiều về ngang xã Giồng Riềng (tỉnh An Giang), gió thổi ngang cánh đồng, hương riềng bay thoảng qua, gợi nhớ bao điều tưởng đã ngủ yên. Thứ mùi ngai ngái, nồng nàn ấy, với người xa quê, chỉ cần thoáng chạm là lập tức đưa về những năm tháng xưa, thời mà ở bờ mương, góc vườn, đâu đâu cũng thấy vài bụi riềng cao đến nửa người, lá xanh đậm, thân chắc nịch.
Về đầu nguồn biên giới, men theo mấy nhánh kênh quê, tôi được gặp lại sắc vàng của bông điên điển. Loài hoa dân dã ấy tuy mỗi năm chỉ xuất hiện một lần, nhưng đã trở thành một phần trong ký ức của những ai lớn lên từ vùng lũ.
Đây là loại cây đặc sản của vùng Bảy Núi, có mùi hương độc đáo đặc trưng từ trái và lá, được nhiều người sử dụng như một gia vị đặc biệt để chế biến món ăn.
Không dùng ximăng hay thép sắt, người Mông trên vùng cao Tây Bắc tạo nên những ngôi nhà đất nện tường dày gần nửa mét, bền cả trăm năm, chứa đựng những bí mật về cách dựng nhà, xây tường độc đáo.
Thốt nốt là loại sản vật thiên nhiên ban tặng cho vùng Bảy Núi An Giang. Đã là “của trời”, thì nhiều vô số kể, chỉ cần bỏ công chứ chẳng tốn kém gì. Vậy nên, xứ này mấy mươi năm thịnh hành nghề leo cây thốt nốt. Thậm chí, nói đây là “nghề gia truyền” cũng không sai!